Tuesday, October 19, 2004
"Chợ gái" Việt Nam ở Hà Khẩu
Tầng 1 bày bán nhan nhản những đao kiếm, mã tấu, búa, bát xà mâu... sắc lẹm. Trên hành lang tầng hai, tầng ba, một loạt giai nhân ăn mặc "nồng nàn", lăm lăm đánh đu cổ khách, kéo họ vào phòng.
Tôi kinh ngạc khi thấy ở đây bày bán nhan nhản những đao kiếm, mã tấu, búa, bát xà mâu... bằng thép thật, sáng loáng, sắc lẹm. Các bà chủ người Hoa có, người Việt có đon đả mời mua, họ hứa mang hộ về đến Việt Nam an toàn mới lấy tiền(!?). Thấy tôi say sưa chụp ảnh gươm đao, B. rỉ tai: "Tầng trên mới đã!". Ngẩng mặt nhìn lên, hành lang tầng hai, tầng ba là một loạt giai nhân xếp thành hàng bên bao lơn. Cô nào cũng ăn mặc rất "nồng nàn": áo khoét cổ rõ sâu, váy một mẩu cũn cỡn. Đó chính là "chợ người" Việt Nam ở Hà Khẩu nổi tiếng bấy lâu nay! Trấn ngay đầu cầu thang là bốn năm cô áo dây lộ một nửa ngực. Các cô bỏ qua cậu xe ôm quen mặt, xáp vào ôm tôi chặt cứng. Một cô áo đỏ tên Hiền gỡ chiếc bút bi ném vào buồng. "Lên đi anh, chơi một cái cho sướng đời, mấy khi được ra nước ngoài mà chơi đâu! Yên tâm, đây không có công an, không có gì hết, chỉ chúng em với anh thôi!". Rồi cô "tiếp thị" bằng một loạt hành vi và những lời tục tĩu... Tò mò và cũng vì không thể thoát ra được bốn năm cô bao vây tứ phía, tôi tiến luôn vào phòng, vờ ngắm nghía "cơ sở vật chất" của các cô ra vẻ sành điệu. Chiếc gương to gắn trên tường, dưới là một chiếc kệ nhỏ bày vài món đồ làm người ta có cảm giác nơi đây từng được đăng ký kinh doanh nghề gội đầu cắt tóc. Nhưng, một rổ bao cao su đã phủ nhận điều ấy. Để ở nơi dễ thấy nhất, chiếc rổ đan bằng mây chứa đến trăm chiếc OK đỏ chói! Căn phòng chừng 25 mét vuông, cao khoảng ba mét được thiết kế làm gian hàng với cửa cuốn và một toilet ở phía sau. Nhưng những bà chủ kinh doanh món hàng tươi sống đã cải tạo để khép kín một quy trình vui vẻ: một phòng bên nhà vệ sinh, trên là hai phòng gác lửng, lên bằng thang sắt gắn vào tường. Vờ xem xét chiếc ti vi Trung Quốc đang có phim, tôi tắt volume và nghe thấy tiếng động của một "cuộc chiến" phát ra từ căn gác nhỏ như hộp diêm ghép bằng gỗ dán tạm bợ. Hiền bật to lên: "Anh này lạ nhỉ, để cho người ta tự nhiên! Khi anh vui vẻ thì có ai phá đám thế không". Tôi vờ giận dỗi: "Thế thì anh xin lỗi, cho anh xin cái bút, anh đi đây". Hiền dang tay: "Đi là đi thế nào! Vào đây là phải chơi, không chơi đến đây làm gì, anh bỏ đi là anh khinh chúng em, “dông” chúng em cả tháng". Tôi xuống nước: "Thôi, anh xin, anh chơi rồi, không còn sức nữa". Cuộc tranh cãi sẽ tiếp diễn nếu như không có bốn năm ông khách Trung Quốc ngơ ngác từ tầng một đi lên. Các cô buông tôi và ôm chầm lấy họ, đẩy vào phòng. Thừa cơ, tôi xốc lại áo quần, đi thẳng. Dãy hành lang thăm thẳm những thân thể đàn bà ngả ngớn bên lối đi. Các cô chĩa vào tôi những cái nhìn dò xét... Những tưởng đã yên thân, cuối cùng tôi lại bị “túm cổ” bởi một cô áo đen trạc tuổi ba mươi có vẻ như một "má mì". Và câu chuyện diễn ra sau đó cũng tương tự như kiểu "cơm tù" - từng là nỗi kinh hãi cho hành khách trên các nẻo đường miền Trung Việt Nam.
Kéo xoẹt tấm ri-đô, "má mì" hãnh diện chỉ vào một cô bé có mái tóc dài, mắt một mí và thân hình khá đẹp: "Trông này, hàng nhà em ngon chưa, sinh năm 87 nhé, mới đi làm được mười bốn ngày. Anh chơi đi, gái nhà lành nguyên chất đấy!". Tôi rặn ra một nụ cười ngớ ngẩn. "Má mì" tiếp: "Anh không tin à, xem này, đẹp không?". Bàn tay phũ phàng của cô ta thọc ngay vào ngực áo cô gái... "Anh thấy chưa, nguyên cả tem bảo hành nhé". Bổn cũ soạn lại, tôi từ chối, ả chủ lầu xanh chẳng nói chẳng rằng giật phăng chiếc kính cận 3 độ của tôi ném tọt vào một trong ba căn phòng, cửa xoay bập khóa đánh tách! May sao, chiếc máy ảnh, tài sản lớn nhất đã được tôi đeo chéo qua vai. Từ nài nỉ, cô ta chuyển giọng rất nhanh, tay băm băm chặt chặt trước mặt tôi: "Anh vào hàng người ta, ngồi đến nửa tiếng... mà lại định chạy làng à? Anh mà chạy thì có đầu gấu nó xử lý. Anh phải trả em 60 nghìn thì mới được ra khỏi cửa". Tôi hơi hoảng vì ngoài hành lang đã thập thò mấy gã đầu trọc, béo núc, mình xăm trổ chằng chịt. Đã định móc ví đưa ít tiền rồi chạy tháo thân, thì "má mì" tiếp: "Em không ngờ, trông anh cũng lịch sự như... nhà báo mà không bằng mấy thằng cửu vạn!". Chỉ chờ có thế, tôi chìa ra tấm danh thiếp... Cô ta sầm mặt, quát cô gái: "Nguyệt, mày đốt vía cho tao". Ngọn lửa từ tờ báo bùng lên, và tôi đi ra trong sự tức tối của "má mì". Đi lên tầng ba, tôi thấy một bản thông báo bằng tiếng Việt của Công ty TNHH Biên mậu Hà Khẩu dán đầu hành lang: "Không được lôi kéo khách, các chủ hàng phải thể hiện thái độ văn minh, lịch sự...". Nhưng khi tôi chưa kịp đọc hết bản thông báo dài gần hai trang A3 thì một toán khách đàn ông lại đi lên, các cô gái lại lao ra đánh đu vào cổ họ và dìu về phòng. Thật khôi hài, lẫn trong những "lầu hoa" là một gian phòng nhỏ có tấm bảng ghi bằng tiếng Việt "Khám-chữa bệnh phụ khoa" đỏ chói. Từ trên cao nhìn xuống, tôi đếm sơ khu chợ người. Có khoảng hơn bốn chục gian "hàng" kéo ri-đô ngoài cửa như thế. Mỗi gian khoảng 4-5 năm "nhân viên", tổng cộng cả khu khoảng 200 gái mại dâm Việt Nam đang hành nghề. Giá một lần tiếp khách là 80 - 100 nghìn đồng. Bà Lan - một người Lào Cai bán hàng ngoài cổng chợ nói: "Bây giờ đã đỡ nhiều lắm, trước đây, gái xuống tận tầng một mời mọc, giằng cả túi xách mang lên, không chơi họ không chịu trả, xấu hổ và nhục nhã lắm!". Hiền, Nguyệt, Huê... các cô là ai, quê quán ở đâu, hoàn cảnh xô dạt thế nào mà phải ra nước ngoài bán thân? Cậu xe ôm tên B. nói rằng ở đây có rất nhiều cô là người xã T. có nghề buôn bán gia súc ở tỉnh Vĩnh Phúc. Ở đâu thì cũng là người Việt Nam. Chứng kiến cảnh các cô hành nghề trên đất khách, thật đau lòng và hổ thẹn! (TN) |