Wednesday, August 11, 2004

 

Viết cho em, mối tình đầu nghiệt ngã của tôi


Bảy năm về trước em mười bảy
Phơi phới, vui tươi, đẹp nhất trường
Ngơ ngẩn lòng anh, chàng trai trẻ
Bắt đầu chập chững biết yêu đương

Bạn bè em thấy anh vui tính
Bèn nhận anh làm rể lớp Văn
Hỏi em, em mỉm cười e thẹn
Gật đầu lia lịa chẳng lăn tăn

Bỗng tới mùa thi, bao lo lắng
Hai đứa học ôn, bạc cả đầu
Mới ngỏ lời thôi, đành ước hẹn
Đâu ngờ từ đấy, bặt tin nhau

Anh đậu Bách Khoa, ra Hà Nội
Em trượt, ở nhà thêm 1 năm
Mỗi bận đêm sang , anh đều nhớ
Cô gái ngoan hiền của lớp văn

Anh nguyện yêu em trọn cuộc đời
Thư từ anh gửi mãi ko thôi
Em ở quê nhà sao bạc thế?
Chẳng đáp lại anh lấy 1 lời

Bè bạn lớp anh thường nhắc nhở:
" Yêu cô gái khác, thế là xong
Con gái bây giờ nhanh quên lắm
Chung thuỷ như mày, chỉ mất công"

Náo nức bao nhiêu ngày nghỉ Tết
kì thi vừa hết, anh về quê
Nghĩ lúc 2 ta mà gặp mặt
Phải kiss thật nhiều cho thoả thuê

Mới đến nhà em tin sét đánh
Cô gái năm nào đã sang sông
Anh ngước nhìn lên cao xanh biếc
Thầm rủa ông trời sao bất công

Lê bước qua con đường kỉ niệm
Hành lang tầng 4, ngôi trường quen
Nắng dịu bỗng dưng mờ trong khói
Chẳng hiểu sao mà anh mất em

Đến chợ Vườn hoa, ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất vùng trong
Một năm cô ấy thi ko đậu
Chẳng hiểu vì sao vội lấy chồng

Anh nhủ lòng mình, thôi đành vậy
Con gái như em, có rất nhiều
Cố gắng trau dồi khâu tán tỉnh
Chẳng sớm muọn gì cũng được yêu

Nhưng bóng hình em anh vẫn nhớ
Chồng em còn đó- anh còn đây
Ở đâu cô gái hiền ngoan ấy
Đã giết tình anh giữa đất này

Anh viết tên em, đồ bạc bẽo
Trên nấm mộ hoang giữa cõi lòng
Tình xưa chôn chặt sâu lòng đất
Khi kẻ phụ tình bước sang sông

Anh ra Hà Nội mài kinh sử
Chẳng bước cùng em hết đoạn đường
Em ở quê nhà bao vất vả
Chồng già, con mọn, nghĩ mà thương....

(Vô cùng xin lỗi nhà thơ Vũ Cao tác giả bài thơ Núi đôi)

haibk

Nhà thơ hóm hỉnh của Thica, ăn ngủ cùng MU và Những người thích đùa.


Comments: Post a Comment

<< Home

This page is powered by Blogger. Isn't yours?