Saturday, August 14, 2004

 

Tôi có một người bạn...


Bùi Lê Phước Thu Thảo

Chúng tôi quen nhau đã hơn một năm, khi tôi mới làm quen với Internet và bắt đầu tán gẫu qua mạng với nhiều người. Sau này, tôi chỉ còn giữ liên lạc với bạn...

Thật ra những lần sơ giao không để lại trong tôi ấn tượng nào sâu đậm. Cũng chỉ là vài dòng với một ít thông tin về cá nhân bạn... Sau đó, vì bận bịu, tôi không chat nữa và hết sức ngạc nhiên khi nhận được e-mail của bạn. Những e-mail ấy giúp tôi hình dung ra bạn, cuộc sống quanh bạn và cả những vui buồn của bạn. Bạn có thời thơ ấu gắn bó với bà, bạn có những người bạn tuyệt vời thời trung học, bạn vui thế nào khi đội bóng bạn hâm mộ giành chiến thắng, bạn buồn ra sao trong đêm Noel xa mái ấm gia đình và chẳng có người thân nào bên cạnh, rồi những cảm xúc trái ngược nhau khi không lọt qua vòng cuối cùng để vào làm việc tại một công ty lớn. Dù rất buồn vì bị loại nhưng bạn vui bởi mình còn trẻ mà đã vào được tới vòng cuối, chưa kể được người ta cho rằng có nhiều triển vọng... Dù không chắc bạn có còn bày tỏ với ai những suy nghĩ ấy song tự dưng tôi thấy mình thật sự là một người thân của bạn, nên không ngần ngại bộc bạch về mình. Bất kể tôi không biết bạn cao hay thấp, gầy hay ốm. Tôi không có cả địa chỉ lẫn số điện thoại của bạn...

Hơn một tháng nay, tôi không nhận được e-mail của bạn nữa. Khi tôi bắt đầu cảm thấy lo thì sáng nay tôi lại có thư bạn. Bạn báo rằng bạn vừa mất đi một người rất thân yêu.

Thương bạn quá nhưng tôi có thể làm gì cho bạn? Lại phải nhờ những lá thư điện tử chuyển giúp sự đồng cảm của tôi đến bạn, Tôi mong nó có thể làm nỗi đau trong bạn vơi bớt khi có người sẵn sàng chia sẻ...

Tôi không biết tình bạn của chúng ta sẽ còn dài hay ngắn nhưng ít nhất tôi cũng biết mình có một người bạn thực sự. Dù không biết mặt nhau, dù chưa lần nào trực tiếp trò chuyện nhưng bạn không phải một con người ảo...


Comments: Post a Comment

<< Home

This page is powered by Blogger. Isn't yours?