Friday, July 23, 2004
Một niềm vui nho nhỏ
|
|
Bạn rảo bước theo tôi sau buổi hội thảo:
- Bạn này! Giờ thì bạn đã sánh bước bên tôi. - Hồi nãy mình thấy bạn trong hội trường. - Ừ, mình đến coi thử… - Bạn đi ra bến xe điện à? – Tôi gật đầu, bạn tiếp – Mình đi với bạn một đoạn nhé! Và chúng mình nói chuyện, những mẩu chuyện vu vơ, ngắt quãng. Bạn là sinh viên từ Việt Nam sang, còn một năm nữa là tốt nghiệp. Hơn sáu năm ở đây, bạn chưa một lần về lại Việt Nam. Chỉ có thế là đến bến xe. Mình chia tay. Bất ngờ, bạn dúi vào tay tôi một bịch kẹo dẻo: - Tặng bạn... - bạn ngập ngừng như sợ tôi từ chối – Mình vừa mua hồi sáng, định để tối học bài sẽ ăn. Mình… lâu lắm rồi mới nói chuyện với một bạn nữ người Việt… Tôi đã nhận gói kẹo ấy, hồn nhiên như những năm tháng xa xưa. Ánh mắt bạn ngời lên, rạng rỡ. Mình chia tay, chưa kịp hỏi tên hay bất kỳ thông tin cá nhân nào khác. Tôi đoán là trên quãng đường tiếp đó, bạn sẽ mỉm cười trong niềm vui rộn rã. Vì tôi cũng vậy, bạn biết không? Và như thế là đủ. Nguyễn Thị Vân Trang |